Bệnh nhân số 01!

Bệnh nhân số 1
(Nhật ký bệnh viện)
Đó là 1 người đàn ông trung niên, anh đưa con nhập viện tôi vì căn bệnh Viêm màng não Nhật bản. Mỗi năm, cứ giao mùa giữa xuân và hạ là căn bệnh đó lại bắt đầu phát tác. Chủng virut đó dù đã có vắc xin để phòng tránh nhưng lại không thể áp dụng cho người lớn và trẻ nhỏ trên 3 tuổi. Khuyến cáo của y khoa và các tổ chức y tế đều nên tiêm phòng cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ để phòng tránh căn bệnh đó.
“Thằng bé 13 tuổi, nó học lớp 7. Chiều qua anh đi làm về thì thấy nó lên giường trùm chăn, anh có hỏi thì nó kêu con mệt. Anh phụ vợ nấu cơm, đến lúc gọi con dậy ăn thì thấy nó bốc sốt hừng hực, hai mắt dại đi và rơi vào trạng thái lơ mơ.”
Đứa bé nằm đó, xung quanh nó chằng chịt toàn máy hỗ trợ, những đám dây dẫn vắt chéo đan xen khắp cả thân hình nhỏ bé. Nó thở khó nhọc, thi thoảng biểu đồ sóng não lại chợt dừng khiến cho các y bác sĩ lại lao vào hồi sức…
Bệnh nhân số 1
Tôi và anh ngồi trầm ngâm nhìn về khoảng lặng đêm đen, trong bóng tối mịt mùng đó hai người đàn ông và hai ly trà nóng hổi. Những làn khói thuốc ma mị chập chờn giữa đêm đen, chúng lởn vởn, ngập ngừng rồi tan biến vào hư không một cách chậm rãi…
Thằng bé cứ lay lắt như ngọn đèn ngược gió, lúc lơ mơ lúc hồi tỉnh, giành giật giữa cái sống và sự chết một cách hoang hoải. Bố mẹ nó xét về kinh tế khá là ổn, anh có hơn chục đầu xe vận tải chuyên chở vật liệu các công trình, bản thân anh có những mối quan hệ bạn bè nên những dự án làm đường ở nơi đó đều thuộc về anh cả. Từ ngày nó đổ bệnh, cả anh và chị đều bỏ hết công việc thay nhau chăm thằng bé. Bất kể nắng hay mưa, nóng hay lạnh thì bố mẹ nó đều luân phiên nhau nằm chiếc giường gấp bé con ở đầu khoa hồi sức, một trong 2 người sẽ vào trông đứa bé để người còn lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
” Anh nhận 1 dự án mới, san bằng quả đồi to lớn ấy để lấy đất phát triển dự án. Ông thầy bói anh đi xem chỉ nói ngập ngừng: Thành hay bại đều ở quả đồi này…”
Anh không hề biết nơi đó có miếu thờ của sơn thần cai quản, cứ thế mà cho quân cày nát quả đồi. Người ta nói nước sông không phạm nước giếng, đất có thổ công… Vậy mà anh mạo phạm. Gã thầy bói cầm đồng tiền đó mà chẳng giúp nổi gia chủ của hắn, bỏ lại câu nói ngập ngừng để rồi gia đình đó chợt rơi vào vòng xoáy bi kịch tang thương…
Tôi gặp lại anh sau một tháng biệt tăm. Cũng vô tư khi nghĩ rằng chắc anh bận việc, đứa bé vẫn nằm đó, chỉ có điều ông nội nó lên chăm thay… Anh ngồi đối diện tôi, tóc bạc đi tương đối nhiều, người đàn ông 45 tuổi đó gầy xọm đi mệt mỏi… Anh nhấp ngụm nước chè rồi lại bắt đầu chuyện trò cùng tôi.
” Chị mất rồi, cô ấy đi thu tiền nợ ngoài Quảng Ninh. Số tiền ít thôi chẳng phải nhiều, nhưng cạn quá rồi chẳng còn tiền chữa bệnh cho con nữa…”
Người đàn ông đó ngoảnh mặt tránh ánh mắt của tôi, trong tận cùng của sự đớn đau ấy chợt hoen lên vài giọt nước. Hơn chục đầu xe tải bán hết rồi, nhà đất cũng thế chấp hết ngân hàng rồi, vợ anh cũng đã mất rồi..Vài ngày nữa thôi là đến 49 ngày của chị… Thằng bé vẫn nằm đó, liệu nó có biết rằng người mẹ thân yêu của nó đã vĩnh viễn ra đi, vĩnh viễn chẳng còn ngày ngồi chăm sóc nó… Sắp đầy 2 năm kể từ ngày nó nằm điều trị, cái thân xác ấy cứ bất động vô hồn thi thoảng lại nấc lên đầy khó nhọc…
Ngày 49 cho chị cũng là ngày mà đứa bé trút hơi thở cuối cùng, tôi đi theo anh đưa đứa bé về nhà. Trong chiếc xe chật hẹp ấy, anh ôm nó thật chặt, gương mặt lạnh lẽo vô hồn đến lạ… Tôi đứng trước ban thờ chị, bát cơm quả trứng lạnh lẽo giữa căn nhà trống trải. Trong cái không gian buồn thảm ấy, tôi thấy chị dắt tay đứa bé mỉm cười, mẹ con họ bước đi về nơi miền đất mới. Để lại anh gục ngã giữa đớn đau của cuộc đời… Ngày mai sẽ thế nào với anh đây? Khi mà anh quá quen với nỗi cô đơn và sự giằng xé dày vò.
Tôi nhìn anh lần cuối trước khi chào tạm biệt… Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt méo xệch của anh, đâu đó chợt hiện về ngôi miếu sơn thần bé nhỏ, nơi ấy có quả đồi mà anh dang dở thi công…

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *