_ Năm ấy làng tôi bị mất mùa , bà con đã khổ bây giờ lại càng khổ thêm . Thanh niên trong làng rủ nhau tứ tán khắp nơi tìm kế sinh nhai . Gia đình nào cũng chỉ còn nheo nhóc phụ nữ , người già và trẻ con_Ông tôi sống bằng cái nghề thầy pháp , trừ tà bắt ma , bốc thuốc kiếm sống qua ngày . Nghe có vẻ oai lắm nhưng vất vả vô cùng . Hằng ngày mọi người đến bốc thuốc trị bệnh , số đông vẫn là người nhà trẻ nhỏ . Ông không bao giờ lấy tiền của họ , ông bảo : ” Họ già cả rồi sống bao bao lâu nữa đâu mà lấy tiền họ , với lại con cháu họ đi làm ăn xa lâu lâu mới gửi tiền về một lần thì tiền đâu” . Dân làng quý ông tôi lắm _ Dù có nghèo có khó nhưng đã là cái nghiệp nên ông không bỏ được , âu cũng là cái thử thách trần đời . Trước nhà một phòng thờ nhỏ , ông bảo thờ âm binh ở đây để tiện cho việc giữ nhà và chống không cho âm binh của người khác vào nhà . Âm binh của ông chỉ sử dụng để làm việc giúp người chứ không hại người , ông nghiêm lắm nên binh của ông không bao giờ dám phá phách hù doạ ai ._ Độ tờ mờ sáng một ngày kia , có 2 bác ở xóm trên chở một người thanh niên đang nằm trên chiếc xe ba gác qua nhà ông tôi . Cậu thanh niên tầm 17 tuổi , nước da trắng bệch , bụng trương lên như cái trống , đang mang cái áo cờ đỏ sao vàng dính đầy buồn đất . Ông hỏi thì bác kia kể : ” Con tôi hôm qua nó đi xem bóng với mấy đứa bạn ở làng bên , trên đường về cả đám tấp vào lề đường đi tiểu . Lúc đó nó vừa tiểu vừa chửi vì bị thua tiền , thì bỗng nhiên nó ngã ngửa ra đằng sau ôm bụng quằn quại . Nó bị tối qua đến giờ mà uống thuốc không hết nhờ thầy xem giúp ” _ Nói rồi 2 bác khiêng cậu thanh niên đặt xuống hiên nhà , ông tôi lại kéo áo cậu thanh niên lên nhìn một lúc rồi chỉ tay vào 2 vết bầm tím cứng ngắc trên bụng và nói : ” Nó bị ma trâu , ma bò húc rồi . Mau về chuẩn bị 1 con gà trống , 1 cân thịt một bó rau muống tất cả đều phải luộc chín , gạo muối hoa quả rượu rồi mang đến đây gấp ” ( làng bên là làng mổ trâu nên ma trâu nhiều lắm , tôi sẽ kể trong câu chuyện tiếp theo ) _ Đúng 7h ông tôi lập đàn làm phép ngay tại nhà , đồ lễ đã chuẩn bị xong , ông bắt đầu làm phép . Ông cho ” âm binh ” đi bắt hồn con ma trâu về tra hỏi . Ông cho ma trâu nhập vào cậu thanh niên rồi nói : ” Nó làm gì mà mi húc gãy cả sừng trong bụng nó vậy , mau lấy ra không thôi tao đánh ” . Nói rồi ông vung roi dâu lên doạ . Câu trâu bỗng khóc to lên rồi nói : ” tụi con ở chỗ đó lâu rồi không ai dám qua lại , hôm qua tụi nó đứng đó vừa chửi vừa tiểu lên người tụi con . Thằng này lại mang áo đỏ con ghét màu đỏ nên con húc cho bỏ ghét , lỡ mạnh quá gãy luôn cặp sừng ” . Vừa nói con ma trâu vừa làm động tác như rút cái gì đó ra từ bụng . Ông bảo : ” thôi ăn xong rồi về đi bữa sau tao ra cầu siêu cho tụi mày ” . Nói rồi con ma trâu trâu đứng dậy tiến về phía bàn lễ ăn sạch mọi thứ . Ăn xong nó lạy cúi đầu : ” con lạy ông con đi về ” . Dứt câu cậu thanh niên ngã xuống đất , ông đưa cho cậu ta chén trà nóng để uống . _ Ông bảo : ” thôi về đi xong rồi đó , bữa sau đừng tiểu bậy nữa nghe con , đi đêm đừng mang đồ đỏ kẻo ma nó trêu ” . Trước khi về bác kia có móc trong túi ra vài chục nghìn đưa cho ông tôi . Nhìn vẻ mặt nhăn nheo âu sầu vì cả đêm mất ngủ ông không lấy tiền bảo về đi . Để tỏ lòng biết ơn , bác xin được vào trong nhà thắp nhang cho tổ rồi đi về .Xong việc đã 10h sáng . Ông vào trong nhà khoác thêm cái áo thật rộng , mang nón bước ra cổng . Tô hỏi ông là vì sao xong việc mà lại không khao binh . Ông cười : ” nhà gạo cũng gần hết rồi chứ nói gì mà làm lễ hả con ” . Nói rồi ông đi tít hướng chợ làng . Đến chợ ông dừng lại tại đấy một lúc , tay cho vào túi nhưng vẫn bắt ấn . Mọi người xì xào thấy hôm nay ông lạ lắm , có khi nào bà tôi để ông đi chợ đâu . Trời lại đang nắng mà ông lại mặt mặt 3 4 cái áo như sốt rét . Ông lại một quầy thịt ông chỉ vào từng miếng thịt hỏi thịt gì giá bao nhiêu rồi ông lại đi . Ông vẫn đi từng quầy từng quầy một lặp đi lặp lại những câu hỏi cũ trong khi tay vẫn cho vào túi mà bắt ấn . Chiều hôm đó những cô nào bán không hết thì thịt bị hư ngay như để 5 3 ngày vậy đó . Họ cũng thầm biết ông làm gì , họ giận ông tôi lắm , nhưng cũng không dám nói , vì ông đã giúp họ quá nhiều từ trước đến giờ rồi . Hôm sau thì mọi thứ lại khác , mới gần trưa thì đã bán hết , lợn lại được mổ thêm cho đủ bán . Coi như là ông đã trả nợ họ việc hôm trước. Có qua có lại .Tôi mới hỏi ông chuyện hôm đó là gì . Ông bảo : ” ông dẫn binh ra chợ , mượn thịt cá ngoài chợ để khao binh cho phải lễ , chứ trong nhà còn gì để cúng đâu con ” . Ông luôn là ông , luôn vui vẻ , giúp người mà không bao giờ kể công , không vì tiền và đôi khi là không cho họ biết .