Chuyện vụn cuối tuần
(Câu chuyện không nhất thiết là sự thật)
Nhà bạn tôi mua lại một mảnh đất rộng, vị trí cực đẹp vùng ngoại ô Hà Nội, mặt nhìn ra hồ nước, lưng tựa vào thế đất cao. Tả hữu như tay vịn bảo vệ lấy, đất dương khí mạnh. Theo kinh nghiệm của những người như tôi thì nhận ra đây là mảnh đất phát Đinh, đời sau dễ sinh sôi nảy nở con cháu. Theo lời các cụ nói tục, người đàn bà sống ở đây thì đi qua, vỗ mông một cái cũng có thai. Tốt. Do nhà cô ấy có phúc phần mà lấy được thôi. Đời người ai chả mong đông con cháu. Vấn đề nảy sinh do ngoài ý muốn.
Bạn tôi cải tạo lại căn nhà của chủ cũ thành căn biệt thự kiểu mới, tất nhiên thuê thợ, chủ thầu thuê người dân tộc vùng núi, họ uống rượu như hũ nút, đàn ông đàn bà ngây thơ và sống đơn giản, một chút hoang dã của núi rừng. Những tốp thợ đến rồi đi, có những tốp thợ ở lại, những người đàn bà đến bữa chặt vịt nấu cơm vội vàng cho thợ nam, họ khoẻ bản năng. Lần đầu tiên ở đó, tôi đã dặn người phụ lễ của tôi đêm đó ở lại đấy tranh thủ lúc họ ăn cơm hoặc ngủ thì nói chuyện với họ: Nhà này chủ để ở, các anh em chớ làm điều bậy bạ. Các anh em muốn giải toả đi xe máy một đoạn xuống dưới thị trấn có rất nhiều…
Chúng tôi không sợ uế tạp, không sợ thị phi, không sợ điều xấu chúng tôi chỉ sợ những người đàn bà và những người đàn ông vượt qua làn ranh mà người Kinh chúng tôi lo sợ.
Nhưng chuyện thiên hạ chúng tôi cũng chỉ có thể nói chứ không thể quản đường dương, chuyện gì xảy ra thì vẫn cứ xảy ra, một người phụ nữ cứng tuổi vẫn mang bầu, cô ta xa nhà, cô ta có chút men, cô ta và chồng làm cùng, cô ta phóng khoáng? thế nào thì cũng xảy ra rồi. Hôm đó tôi xuống thì sự đã nảy sinh, mọi chuyện đã xong, cô ta khoẻ như voi, làm việc bình thường, chỉ là góc vườn có một ngôi mộ của bà cụ già chôn lâu năm đã có thêm một đứa trẻ mới mất… Có lẽ thân xác nó đã được trôi theo dòng nước ngoài hồ trở về với đất mẹ. Dù sao nó còn quá trẻ, giữ nó ở đây vài tháng, đợi khi công trình hoàn thiện thì tôi sẽ giúp nó, ở đây nó có mẹ!
Những chuyện như thế này thật ra xảy ra nhiều… những chuyện buồn đau. Chúng ta có thể hiểu đó là bản năng, do thói quen hay do văn hoá…
Ngày gia đình chủ của ngôi mộ góc vườn chuyển mộ đi, t thấy một già một trẻ, là ma thôi, lê lết góc vườn, vong hồn người lớn tuổi đi, đứa bé ở lại. Mẹ nó ngồi trong nhà ngây ngô…trong đêm tối, nó lạc lõng.
Nó không phải là một đứa bé thiêng, một đứa bé dữ, nó chỉ tội nghiệp thôi.
Tôi sẽ đốt cho nó bộ quần áo, thí thực. Phút giây bản năng sai lầm đều dễ tạo lên những linh hồn bé bỏng cô đơn. Tôi thuê mẹ nó đốt vàng biếu thần linh, hoá bộ quần áo cho nó, người đàn bà ngây ngô tiếng Kinh chưa sõi cặm cụi làm, cầm vài trăm ngàn t cho thêm, cô ta không biết cô ta đang mang quần áo cho con, không biết bên cạnh cô ta có đứa bé gái ngây thơ, lần đầu được mẹ chăm sóc trong vô tình. Uhm, thật ra chuyện này không lên nói để cô ta biết, t chỉ mượn hành động dương để thêm chút tình cảm cho bé con mà thôi.
Quần áo vàng mã được đốt biếu người âm, cần nhất là hành động của người thân_dù vô tình.
Một vài ngày trôi qua, câu chuyện này cũng vẫn chỉ là tôi, đứa trẻ vắn số, mỗi lần tôi xuống là lại thấy nó ở đó. Chờ đến ngày hoàn thiện nhà thì tội nghiệp quá, mà mẹ nó thì đi rồi, những công trình xây dựng khác và tôi mong sẽ không còn xảy ra chuyện không may…
Tôi đành nói với chủ nhà. Bạn tôi là người tử tế tốt bụng đồng ý , cô ấy cũng không nghĩ gì về việc không tốt kia xảy ra trong nhà cô ấy lắm, m à còn chu cấp cho tôi để hoàn thiện nốt cho phần kết câu chuyện này:
Đêm đấy tôi cầu siêu cho nó đi, tẩy tạp uế, phong long cho mảnh đất. Trời rét căm căm, gió hồ nước hắt lên từng hồi, ngọn nến cứ thắp là tắt, đồ bày ra lễ lạnh ngắt. người phụ lễ của tôi mặc ba lớp ba lớp áo khoác vẫn cóng run.
Trên Phật chứng tâm, dưới thần linh chứng dám, đứa bé không thiêng, không giữ vẫn không chịu đi. Khai khẩu hỏi vì sao?
Mẹ con còn quên bộ đồ thầy ạ.
Thầy sẽ nhờ người trả lại mẹ con.
Không, thầy cho con đi.
Một bộ đồ phụ nữ toàn xi măng bụi bẩn của mẹ mà nó vẫn nhớ. Còn mẹ nó vô tình quên con…
Tôi đưa nó lên xe về nghĩa trang, lập cho một ngôi mộ gió, chôn cùng bộ quần áo của mẹ nó, bọc linh hồn nó trong bộ quần áo cũ.
Nếu nó còn sống, chắc nó sẽ khóc ướt bộ quần áo này. Mẹ nó giờ ở đâu tôi cũng không biết. Chỉ biết dù có qua đời rồi thì nó vẫn thèm có mẹ!
Xin đừng làm tổn thương những đứa trẻ dù còn hay mất…
Tác giả : Quật Mộ Nhân page hóng chuyện tâm linh